Ngày 8/1, báo Tiếng Dân đăng bài “Đảng Cộng sản Việt Nam và sư Thích Trúc Thái Minh” của tác giả Jack Hammer Nguyễn.
Tác giả cho hay, gần như 100% người quen của tác giả sống ở Úc và Mỹ đều chỉ trích chùa Ba Vàng. Chỉ có một người là giáo viên trung học, nói với tác giả rằng: Tôi thấy ông ta là một người thông minh.
Tác giả nhận xét, Thích Trúc Thái Minh nói chuyện bằng một ngôn ngữ thích hợp với đại đa số Phật tử Việt Nam hiện nay. Không phải là những từ ngữ Hán Việt quá câu nệ kinh sách của các nhà sư phía Nam, cũng không phải là ngôn ngữ “cận Đảng” hành chính Xã hội Chủ nghĩa như các “nhà sư viên chức” ở phía Bắc.
Ông Thái Minh nói chuyện dễ hiểu, ngắn gọn, và rõ ràng. Cử tọa, hay đại chúng Phật tử của ông rất đông đúc. Mà đó là sự đông đúc thường ngày, chứ không phải chỉ vào dịp có các sự kiện lớn như “thỉnh vong giải nghiệp”, hay “xá lợi tóc”.
Tác giả nhấn mạnh, một điều đặc biệt cần ghi nhận, cử tọa của ông Thái Minh không phải chỉ là những người già cả xì xụp lạy tượng Phật, mà còn có rất đông Phật tử trẻ chăm chú nghe ông nói. Nhìn thần sắc của những người này, ta thấy rằng, phải có những lý lẽ mới có thể thuyết phục họ được.
Một mặt, tác giả đồng ý với bình luận của người bạn năm xưa rằng, ông Thái Minh là người thông minh. Mặt khác, tác giả thấy, ông ta có một sự thu hút quần chúng mạnh mẽ, có cái duyên, sự hấp dẫn của một lãnh tụ tinh thần. Có thể, chúng ta không thích những phương cách mà ông dùng để có được cả tỷ đồng tiền cúng dường từ đại chúng. Có thể, chúng ta không thích những chuyện “oan gia trái chủ”, “xá lợi tóc” của ông ta. Nhưng rõ ràng, ông ta là mẫu lãnh tụ tinh thần của quần chúng Phật tử Việt Nam hiện nay. Và đó có thể là điều mà nhà cầm quyền Hà Nội bắt đầu cảm thấy lo ngại.
Tác giả nhận định, sau thời kỳ chuyên chính vô sản, “tôn giáo là thuốc phiện” của nhân dân, Đảng Cộng sản Việt Nam bây giờ thay đổi chủ trương, họ gọi tôn giáo là nguồn lực xã hội. Nhưng chúng ta nên hiểu rằng, nguồn lực ở đây là nguồn lực do họ kiểm soát, họ muốn lực ấy chạy thì nó chạy, muốn nó ngưng thì nó ngưng.
Tác giả cho rằng, Đảng Cộng sản Việt Nam gần như đã thành công trong việc kiểm soát Phật giáo Việt Nam, thông qua Giáo hội mà họ lập nên sau năm 1975, ít nhất là ở vẻ bề ngoài.
Bây giờ, thay vì kiểm soát dân chúng một cách trực tiếp, Đảng Cộng sản Việt Nam có thể kiểm soát thông qua các sư, thầy.
Nhưng, theo tác giả, ông Thái Minh có vẻ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của Đảng. Mà nếu ông không bị Đảng kiểm soát, thì Đảng cũng không kiểm soát được cả triệu người theo chân ông.Nhiều người cho rằng, số tiền hàng tỷ đồng “thu nhập” hàng tháng của chùa Ba Vàng, làm cho Đảng tức giận, nhưng tác giả không nghĩ như vậy. Số tiền ấy không là gì cả so với tài sản của Đảng là đất nước này, và là một món chi phí quá hời cho sự kiểm soát.
Hãy quan sát cách Đảng “xử” ông Thái Minh, lần nào cũng vậy, là những hình phạt mơ hồ, không đụng được đến … sợi “tóc” của ông ta. Đảng vẫn cần Thái Minh, dù hơi lo lắng.
Tác giả cho rằng, qua hai sự việc liên quan đến ông Thái Minh, là “oan gia trái chủ”, và “xá lợi tóc”, Đảng cũng thấy là một phần dân chúng, một phần Phật tử vẫn còn tỉnh táo, và họ phản đối, làm cho Đảng phải giơ cao đánh khẽ.
Tác giả dẫn lời kể của Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ – người đứng đầu Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (không được Đảng công nhận) – vừa viên tịch cuối năm 2023. Theo đó, Ban Tôn giáo tỉnh Bình Định nói với Hòa thượng rằng, Ban này muốn giúp đỡ, thành lập một đại học Phật giáo. Hòa thượng trả lời, đại học Phật giáo không phải là nơi đào tạo thầy cúng.
Tác giả kết luận, nếu ông Thái Minh vẫn là một thầy cúng, thì Đảng sẽ không cảm thấy bị đe dọa ngay trước mắt, tức là, Đảng mặc kệ số không ít Phật tử Việt Nam hãy còn sáng suốt.
Nhưng e là, cúng vong chưa xong thì đất nước đã thành vong!
Xuân Hưng – thoibao.de
8.1.2024